#6 Ơn trời hồi ấy mình không có người yêu

Cuốn sách “Dám bị ghét” (Kishimi Ichiro, Koga Fumitake) là một trong những lý do mình còn sống đến ngày hôm nay.

Tầm năm lớp 10, mình bắt đầu thắc mắc về ý nghĩa cuộc đời. Tại sao mình ở đây, trong thân xác này? Về mặt sinh học, mình ở đây vì đâu đó những năm 2000, ba mẹ mình đã thụ tinh, mẹ mình mang thai và sinh ra mình. Trong suốt quá trình ấy, mình chưa hề và cũng không thể được trao quyền quyết định: Mình có muốn sống trong thế giới này không?

Mất phương hướng, mình từng không hiểu sống để làm gì khi đằng nào chả chết. Cứu sống người bệnh làm gì khi kết cục chung của mọi sinh vật sống trên thế giới này là chết đi.

Hồi ấy mình chưa nhận ra, nhưng cách nghĩ này đã lược bỏ toàn bộ hành trình ở giữa, tức là cuộc sống tính từ lúc được sinh ra cho tới cái chết lúc cuối đời. Giống như mình “đi du lịch Nhật Bản”, nhưng lại chọn chuyến bay khứ hồi trong ngày, đáp xuống đất Nhật là lập tức bay về Việt Nam. Không, chuyến du lịch nó đã bắt đầu từ lúc ta kéo vali ra khỏi nhà rồi.

Những ngày mất phương hướng ấy, mình để ý bản thân có xu hướng ngủ nhiều, lướt mạng xã hội nhiều, ăn nhiều hoặc bỏ bữa, hay muốn tìm người yêu, chạy xe quanh quanh thành phố mà không có đích đến. Tất cả đều vì một mục đích: Để khỏi phải nghĩ. Để đánh lạc hướng chính mình khỏi một núi vấn đề chình ình trước mặt.

Từ “dám” trong tựa sách đã cho mình câu trả lời để thoát khỏi tâm trạng buồn bã ấy. Để giải quyết vấn đề, mình cần biết nó là gì. Can đảm nhìn thẳng, quan sát, bóc tách nó thì mới giải quyết được nó. Như ông bà mình thường nói, “Chúng ta chỉ sợ cái mình không biết”. Nhìn càng rõ, biết càng nhiều, mình càng đỡ sợ.

Vậy là mình chấp nhận vấn đề nhức nhối nhất: mình học chưa giỏi.

“Trời vậy thì học đi là xong chứ gì đâu! Chuyện bé xé ra to.” Ừ mình hoàn toàn đồng ý. Nhưng mỗi lần mở sách ra học là con quỷ trong đầu mình gào lên: “Tại mày lướt facebook 5 tiếng vừa rồi nên tao mới phải chịu khổ thế này. Nếu mày chăm chỉ từ đầu, thì tụi mình đâu phải thức lúc 3 giờ sáng học bài cho bài thi sáng nay đâu. Mà kiến thức này mày học cấp tốc thì cũng không nhớ lâu. Thi xong rồi cũng phải học lại. Không là sau này đi giết chứ không phải cứu người đâu đấy.”

Mỗi lần học là đầu mình tự động phát đoạn hội thoại như thế. Không học thì nó tắt. Mở sách ra thấy từ ngữ lạ hoắc là nó bật max volume. Muốn học thì phải chịu bao nhiêu lời đau đớn ấy. Là bạn, bạn có thích học với “nhạc nền” này không? Mình nghĩ đây chắc cũng là lý do nhiều người nghiện rượu, ma túy, … Vì chúng giúp họ quên đi nỗi đau này.

Thật may là có cách tắt bài ca tiêu cực này. Đó là tập trung toàn bộ sức lực vào khoảnh khắc “ngay tại đây, ngay lúc này”.

Mình tin bạn, người đang đọc những dòng này, đã từng trải qua cảm giác tập trung làm một việc gì đó đến mức quên cả thời gian, ăn uống, đi vệ sinh, thậm chí nín thở khi đọc một câu chuyện hay xem tới cảnh phim gay cấn. Đó theo mình chính là “sống trong hiện tại“.

Bây giờ thì mỗi lần mình học, “nhạc nền” này vẫn phát. Chỉ là thay vì lờ đi, mình dũng cảm nghe rõ từng từ con quỷ này hét, và chấp nhận sự thật là mình chưa học bài.

Nhưng phiên bản “lướt facebook 5 tiếng” là Quỳnh của quá khứ. Phiên bản “nha sĩ giết người” là Quỳnh trong 3 năm nữa nếu mình không học bài. Cả hai đều đã chết hoặc chưa tồn tại.

Bây giờ chỉ còn Quỳnh của hiện tại. Nên mình chọn ngồi lại thư viện, cảm nhận cơ thể mình trên ghế ngồi, buộc bản thân chịu đựng sự chỉ trích trong dăm mười phút đầu và đọc chương sách về Odontogenic cysts. Giọng nói ấy dần nhỏ đi rồi biến mất, đến khi mình ngẩng lên nhìn giờ thì đã tới nửa đêm. Mình đã sống cho hiện tại như thế đấy.

Khi trong tim bạn biết rõ mình đang gặp vấn đề,
thì đừng lảng tránh nó.
Hãy nhìn thẳng và giải quyết nó.
Hãy sống cho khoảnh khắc ngay tại đây, ngay lúc này.

Nhờ những trải nghiệm trên mà mình học được cách hạnh phúc khi ở một mình. Nó làm mình mong chờ hơn những ngày đen tối phía trước. Bởi giờ đây mình biết rõ, chúng sẽ làm mình mạnh mẽ hơn phiên bản bây giờ.

Mình xin chúc bạn lòng dũng cảm nhìn thẳng vào con quỷ của chính mình.

P.S. Khi mình viết “thật may khi hồi ấy mình không có người yêu”, ý mình là dùng việc “có người yêu” để quên đi và tránh nghĩ về những vấn đề của bản thân, để người ấy sửa sai giúp mình. Đó chính là cách hiểu của mình hồi còn trẻ. Mình từng mong sẽ có một hoàng tử bạch mã, tụi mình sẽ gặp nhau ở Y Dược, và việc yêu người ấy sẽ tự nhiên giải quyết mọi vấn đề của mình.

Mình nghĩ rằng mình phải hạnh phúc và cảm thấy thoải mái với chính mình trước đã (ví dụ như 100/100 điểm hạnh phúc với bản thân). Khi ở với người yêu thì mình càng hạnh phúc hơn, lên tới 200 điểm. Tình yêu giúp 2 người tốt hơn mỗi ngày. Đó là tình yêu mình hiểu bây giờ.

Hồi nhỏ mình rất thích xem phim kinh dị. Mình từng sợ chết khiếp con quỷ này trong phim Insidious 1. Nhưng nỗi sợ ấy dần biến mất khi mình xem behind the scenes của phim. Nhìn cho tường tận chuyên viên trang điểm biến diễn viên thành quỷ như thế nào.

No-makeup look của diễn viên thủ vai con quỷ – Joseph Bishara
Một cảnh trong hậu trường phim Insidious 1. Tin mình chưa? Nhìn cảnh này mình thấy đỡ sợ ngay.