Còn 2 tháng nữa là hết năm 2024 rồi. Mình lại tình cờ đọc được những dòng nhật ký viết từ 2020:
“7:55 PM 28/12/2020
Để xem nào… Còn 3 ngày nữa là sang 2021 rồi.
Những điều đối với mình rất viển vông như đậu YDS cũng đã làm xong. Lần này, viễn cảnh tương lai là: bước đi trên một con đường đầy nắng ở Nhật Bản, với hàng cây anh đào bên đường, và cái se lạnh trên mặt mình. Mình mang bốt, mang túi đeo chéo, gió thổi qua tóc nhìn ngầu lắm luôn. Không khí mang mùi thật lạ. Mùi rất trong, và thoang thoảng vị ngọt, mùi bạc hà nữa…”
Khi đọc lại, thực sự mình thấy hơi rùng mình khi những gì mình mơ ước khi ấy giờ đã thành hiện thực. (Mặc dù là với lá mùa thu chứ hỏng phải hoa anh đào)

Thật sự là có những hành trình mà khi quay đầu nhìn lại, mình mới nhận ra mình đã đi được xa đến nhường nào:
- đi từ số 0 về kiến thức ngành Răng-Hàm-Mặt, cho tới khi biết thêm chút ít
- đi từ số 0 tiếng Nhật, cho tới khi hiểu được kha khá bài giảng trên trường
- đi từ chật vật đọc vài tờ tài liệu tiếng Anh, cho tới khi đọc hiểu dễ dàng sách chuyên ngành
- đi từ nấu ăn dở không ăn nổi, cho tới khi trong vòng 30 phút ra được đồ ăn ngon
- đi từ việc gì cũng không biết làm ở phòng nha, cho tới khi làm được 90% công việc
- và còn nhiều nhiều điều thế nữa
Khi bản thân bị bó hẹp vào những thất bại ngắn hạn, mình lại kéo sự tập trung về tầm nhìn dài hạn bằng câu thần chú:
Nếu Quỳnh năm 17 tuổi gặp được mình ngày hôm nay, không biết em ấy sẽ tự hào đến nhường nào…
Mình đọc được câu này lần đầu trong cuốn Hidden Potential của tác giả Adam Grant, nguyên văn là:
If you knew five years ago what you’d accomplish now, how proud would you have been?
Mỗi lần nghĩ được như vậy, dù là ở trong lớp hay khi ngồi trên xe bus tới chỗ làm, mình lại thấy rất hạnh phúc. Mình đang ở đúng chóc nơi mình hằng muốn tới, với một cơ thể khỏe mạnh, không đau đớn, có nhà để về, có cơm ăn, có chỗ ngủ ấm áp và có gia đình bạn bè đang khỏe mạnh và quan tâm đến mình.
Hạnh phúc là vậy, còn cần gì hơn đâu.