#17 – Hiến máu là để cho mình

Hôm nay, mình vừa đi hiến máu.

Cứ tầm nửa năm, mình lại chủ động đặt lịch hiến máu. Coi hôm ấy như một ngày đặc biệt.

Đánh dấu đỏ lòe vào hẳn Google Calender, rồi cẩn thận không để bị thương cận ngày, rồi cố gắng bồi bổ, tập thể dục, ngủ đủ giấc.

Mình làm vậy một phần là vì muốn giúp người khác, như một lời cảm ơn đến người dân Nhật Bản cho học bổng này. Nhưng phần lớn là để cảm thấy bản thân là người tốt, để mình có thể yêu bản thân hơn một chút.


Hồi mới sang Nhật, vì tự đặt áp lực chuyện học hành nên mình tăng tận 5 ký. Lúc ấy mình buồn lắm vì nhìn vào gương thấy bản thân mập mạp, mỡ bụng lòi cả ra, đi bộ vài bước đã thở dốc.

Nhưng nhờ hiến máu, mình mới biết phải 50kg trở lên mới được hiến. Tiêu chuẩn này như cái phao cứu mình khỏi sự ám ảnh về cân nặng.

Hồi đó mình thường tự hỏi bản thân rằng, “Quỳnh à, việc bạn có yêu mình hay không phụ thuộc vào một con số trên cái cân ấy à? Thế sau này tuổi già làm mình không xinh đẹp nữa, thì bạn không yêu mình nữa ư?

Bài hát mình nghe nhiều nhất khi ấy là “Tiểu thuyết ba xu” 「三文小説」 của King Gnu. Bài hát được viết cho bộ phim 「35歳の少女」viết về một cô bé bị tai nạn nên hôn mê mười mấy năm liền. Khi tỉnh dậy đã là một người lớn 35 tuổi nhưng bên trong vẫn là đứa bé năm nào. Cô gặp khó khăn khi hòa nhập xã hội, nên bài hát đã có câu 「そのままの君でい良いんだよ」 “Em chỉ cần là chính em thôi là đủ”.

Khi mà chính bản thân mình còn không nói được với mình câu ấy, bài hát ấy đã an ủi mình rất nhiều.

Thứ kết thúc những ngày buồn ấy, chính là tiêu chuẩn “phải trên 50kg mới được hiến 400ml máu”.

Vậy nên mỗi lần đi hiến máu, mình lại hoài niệm về những ngày mình còn ghét bản thân, rồi nhớ về câu thần chú: “đẹp nghĩa là sức khỏe tràn trề”.

Vậy nên, hiến máu là để cho mình.

Để cảm thấy mình là người tốt.

Để thấy sự tồn tại của mình có ý nghĩa.

Để mỗi sáng, lúc uống viên bổ sung sắt ngay trước khi rời nhà đi học, mình nhìn vào gương và yêu bản thân hơn một chút nữa thôi.