Mình từng không hiểu nổi tại sao một người chỉ cần “tồn tại” là đã có ích cho người khác.
Liệu một người bị tai nạn giao thông và rơi vào hôn mê, không thể đi làm chu cấp cho gia đình, thì còn có giá trị nào không?
Mình tin câu trả lời là “Có!”
Mình đã dành hàng trăm đêm ở thư viện, và bắt gặp rất nhiều người dù lạ mà quen.
Có người đi một mình, luôn ngồi cùng vị trí vài tuần liên tiếp, rồi biến mất mãi mãi, không thể gặp lại thêm lần nào.
Có nhóm bạn học chung, chỉ đi thư viện mỗi ngày trong 2 tuần trước kỳ thi, rồi ngưng ngay khi kỳ thi kết thúc.
Có người chăm đi thư viện đến nỗi chỉ cần liếc bãi xe đạp bên ngoài cũng đủ biết họ có bên trong không. Hoặc chỉ cần chạm mắt với cái balô để chỏng chơ cũng biết ngay là họ.
Tất cả những “người lạ” trên, chưa một lần nào mình nói chuyện hay có tương tác gì.
Nhưng họ lại dạy mình một điều quý giá: Nhiều khi bạn chỉ cần tồn tại ở đây, là đã có ích rồi.
Để những đêm mùa đông lạnh giá, sẽ có người cuộn tròn thiu thiu ngủ phía sau lưng.
Để những lúc bạn sợ ma, sẽ có người ở chung một không gian đuổi ma giúp bạn.
Để những lúc bạn muốn bỏ cuộc, sẽ bắt gặp họ vẫn lao vào học điên cuồng.
Để nhỡ khi bạn nghĩ mình vô dụng, sẽ nhớ lại việc họ chỉ cần “ở đây”, ăn uống, hít thở và tồn tại trên Trái Đất này là đã giúp ích cho bạn đến nhường nào.
Tới những “người lạ” ấy, mình xin gửi một lời “Cảm ơn”.
*Ảnh là mình chụp với lá vàng rụng ở Higashi-Hiroshima Campus. Photo by Lienlien. Cảm ơn các bạn lớp RHM20 nhe, khăn quàng ấm lắm luôn á.
