#15 – Cảm ơn bản thân của quá khứ đã không thỏa hiệp

Hôm nay mình vừa thi xong JLPT N1.

Lúc tô xong câu trắc nghiệm cuối cùng, mình mới thực sự cảm nhận được bản thân đã tiến xa tới nhường nào.

Hiểu được chỉ dẫn của giám thị, đọc hiểu được bài đọc dày đặc chữ tiếng Nhật, nghe hiểu được bài nghe,… Những kỹ năng này từng là một giấc mơ của mình năm 14 tuổi, lò dò học từ 2 bảng chữ Hiragana và Katakana.

Từ góc nhìn của Quỳnh năm 14 tuổi, mình bỗng thấy chị Quỳnh đang ngồi trong phòng thi N1 này ngầu biết bao.

Ngầu vì chị ấy không thỏa hiệp, nghe chưa hiểu bài giảng tiếng Nhật thì tự động học tiếng, chưa diễn tả được bản thân bằng tiếng Nhật thì học nhiều hơn, công việc chưa phù hợp thì tự ứng tuyển nơi khác,…

Chị ấy không tin vào hai từ “an phận”. Không tin rằng năng lực của bản thân chỉ đến thế mà thôi.

Và mình tin bạn cũng vậy: Tin rằng mọi chuyện còn có thể tốt hơn. Vì một đời là quá dài để chúng mình thỏa hiệp với những bất mãn bây giờ…

Trong ảnh là đại học Hijiyama, địa điểm thi N1 hôm nay. Từ hồi chân bị thương, xem Google Maps thấy xung quanh xanh lè mình đã thấy không ổn. Đến nơi thì trời ơi cái trường trên núi!

Vừa leo dốc mình vừa thầm cảm ơn thần linh đã cho đầu gối mình lành kịp. Không thôi chắc mình đã phải chống nạng hoặc nhảy lò cò hết mấy bậc cầu thang ?.